Song Trần Ngôn thần sắc tự nhiên ngồi bên cạnh Sở Khả Khanh, ngay cả Sở Khả Khanh cũng không mở lời. Hà Đổng tuy nhướng mày, trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì.
Cửa khách đường đóng lại, Hà Đổng mới chậm rãi lấy hộp thuốc ra, châm một điếu. Ánh mắt ông lướt qua Trần Ngôn, rồi dừng lại trên người Sở Khả Khanh: “Sở lão sư, giờ có thể nói rồi chứ? Mộ của mẫu thân ta rốt cuộc là chuyện gì! Thi hài của lão nhân gia người, sao lại biến mất? Có phải bị kẻ nào trộm đi rồi không?”
Sở Khả Khanh lắc đầu: “Hà Đổng, chỉ một chuyến đi ngắn ngủi như vậy, thực ra vẫn chưa thể giải quyết triệt để sự việc này.”
Hà Đổng nhíu mày: “Sở lão sư không nhìn ra điều gì sao? Một chút manh mối cũng không có ư?”